Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

Lavie en Rose

Réo rắt bên tai là tiếng Hòa tấu Lavie en Rose - Cuộc sống màu hồng. Tựa như mở ra một cánh cửa để bước vào một thế giới của hoa hồng, của hương sắc, của tiếng róc rách suối reo, của ánh sáng ngập tràn và chỉ cần nhắm mắt lại, thế giới tươi đẹp lại mở ra trước mắt…

Em ước ao thế giới của Lavie en Rose, em muốn được xoay mình giữa vườn hoa đượm hương sắc, muốn reo cười giữa đàn ong bướm, muốn đằm mình nhìn cầu vồng 7 sắc vút lên từ con suối trong vắt, lắc rắc đá sỏi sần sùi và với chiếc cầu bắc sang phía ngôi nhà nhỏ xinh dưới 1 tán cây xanh trĩu chịt táo đỏ…
Em đang bước đi trong thế giới của cổ tích, của những hi vọng và của những ước mơ. Với em, cuộc sống cứ nhẹ nhàng và đầy màu sắc tươi đẹp. Với em, bức tranh ấy như 1 thế giới hoàn toàn khác, 1 thế giới của sự không tưởng…
Rồi sẽ đến lúc em phải tỉnh giấc, phải đối mặt với thực tại, để biết rằng thế giới ấy không thật, để biết rằng những giọt nước mắt trong đêm không làm mọi thứ thay đổi và em vẫn đang đắm chìm trong thế giới ảo tưởng mà không hề tìm cách thoát ra… Thế giới của hoa hồng…
Âm thanh của Lavie en Rose cứ thế dìu dặt và bước chân của em lại cứ tiếp tục, cứ đắm chìm vào giai điệu du dương ấy… Bước trên 1 con đường mòn với 2 bên là thảm cỏ dài ngút ngàn xanh mướt và ánh nắng chan hòa rực rỡ. Con đường ấy dài bất tận, em vẫn ca hát và nhảy chân sáo bước đi, tựa như 1 cô bé lạc vào thế giới thần tiên, vô lo vô nghĩ và chỉ biết tiếp tục bước đi cho đến cuối con đường…
Tiếng Saxophone hòa tấu càng làm nao lòng và đẩy lên cao trào, với những đám mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh biếc. Lác đác đâu đó là những chú chim vút bay qua bầu trời, để đi tìm cho mình bến đỗ…
Nhưng em biết, khi những nốt nhạc thánh thót cuối cùng khép lại, là lúc cuộc sống màu hồng ấy cũng phải đóng lại… Là lúc ta biết rằng, dù tua đi tua lại khúc nhạc, thì nó vẫn mãi mãi chỉ là trí tưởng tượng… Và những gì còn sót lại chỉ là giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má… Tươi đẹp là thế, rực rỡ là thế, tuyệt vời là thế, nhưng ẩn sâu trong nó, vẫn là nỗi buồn đó thôi…

 Smile Mít

1 nhận xét:

  1. Một bài viết tràn đầy cảm xúc, rất dễ thương. Cảm ơn em, trò cưng của cô. :)

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.