Старинный русский романс
Выхожу один я на дорогу
Михаил Лермонтов - Е.Шашина
Выхожу один я на дорогу;
Сквозь туман кремнистый путь блестит;
Ночь тиха. Пустыня внемлет богу,
И звезда с звездою говорит.
В небесах торжественно и чудно!
Спит земля в сияньи голубом...
Что же мне так больно и так трудно?
Жду ль чего? жалею ли о чём?
Уж не жду от жизни ничего я,
И не жаль мне прошлого ничуть;
Я ищу свободы и покоя!
Я б хотел забыться и заснуть!
Но не тем холодным сном могилы...
Я б желал навеки так заснуть,
Чтоб в груди дремали жизни силы,
Чтоб дыша вздымалась тихо грудь;
Чтоб всю ночь, весь день мой слух лелея,
Про любовь мне сладкий голос пел,
Надо мной чтоб вечно зеленея
Тёмный дуб склонялся и шумел.
Một mình tôi đi ra đường
Một mình tôi đi ra đường;
Con đường vô cảm qua màn sương lấp loáng;
Đêm tĩnh lặng. Chúa ẩn mình nơi hoang vắng,
Và những ngôi sao thì thầm cùng nhau.
Trên bầu trời lồng lộng xanh cao!
Đất yên ngủ trong màu xanh vĩnh cửu...
Có điều gì xót xa, hay điều gì khó chịu?
Chờ đợi điều chi? Hối tiếc những gì?
Ồ không, tôi chẳng còn mong gì từ cuộc sống này nữa cả,
Cũng không còn tiếc nuối chuyện ngày qua;
Tôi tìm kiếm tự do và yên ả!
Tôi muốn được lãng quên và rơi vào giấc ngủ!
Nhưng phải đâu trong giá lạnh ngôi mồ...
Tôi muốn mình sẽ ngủ yên mãi mãi,
Trong niềm đam mê của cuộc sống tôi từng trải,
Tiếng thở nhẹ nhàng trong lồng ngực nhỏ nhoi;
Cả ngày lẫn đêm luôn vẳng đến bên tai,
Tiếng hát ngọt ngào, lời yêu thương đằm thắm,
Trên đầu tôi mãi một màu xanh thẳm
Bóng cây sồi nghiêng mình hát ru tôi.
(Thu Hà dịch)
Hay!
Trả lờiXóa