Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

Về một bài hát

Nguồn ảnh: Blog Lê Bá Dương

30/4/2007 từ nửa bên kia bán cầu, một người Việt Nam làm việc tại một trường đại học ở nước Anh xa xôi khi đọc trên Tuổi Trẻ Online đã không dấu được cảm xúc:
Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm
Có tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ mãi mãi...ngàn năm
LÊ BÁ DƯƠNG

Sáng nay đọc TTO được 4 câu thơ, sởn hết cả gai ốc. Lê Bá Dương anh là ai? Xin chép lại đây, may ra có ngày hạnh ngộ.
Tags: lebaduong, thachhan
tranbachai@yahoo.com
webpage: http://uk.360.yahoo.com/tranbachai

Chào anh Bắc Hải. Tôi đã bật khóc khi mở file bài hát để nghe, đúng hơn là vừa nghe vừa "thấy" những giọt nước mắt của người bạn, người đồng đội nơi xa xứ đang nấc lên trên từng nốt thanh âm. Cám ơn anh đã cho tôi trọn vẹn những cảm xúc mà chỉ có những người từng thấm hiểu giá trị của sự hi sinh mất mát một thời mới có thể có được. Vẫn biết cám ơn là hai từ khách sáo trong tình bạn, nhưng tôi vẫn cứ phải thốt lên hai từ Cám ơn, cám ơn, cám ơn và ....cám ơn....
Mong lắm ngày chúng ta hạnh ngộ.
Lê Bá Dương

Đó là anh Trần Bắc Hải, một CCB quê ở Hải Phòng, hiện đang làm việc tại một trường đại học ở Luân Đôn. Ngay sau khi post lên trang blog của mình đoạn thơ trên, với cảm xúc của mình, anh Bắc Hải đã ôm đàn ký âm một mạch bản phổ bài thơ và tự mình hát rồi dùng máy điện thoại ghi âm lại. Sau này, qua các sinh viên Việt Nam, anh Hải đã liên lạc được với tác giả bài thơ, và gửi file bản nhạc cùng file ghi âm bài hát trên cho tác giả bài thơ và là đồng đội của anh.

"...4 câu thơ đã làm Trần Bắc Hải "sởn gai ốc" (nguyên văn của anh trên mạng). Anh nhờ các sinh viên Việt Nam đang du học tại Anh tìm được địa chỉ của tác giả bài thơ “Lời gọi bên sông”. Hai người: một ở Việt Nam, một ở Anh nhưng rất gần gũi qua sự đồng cảm và Trần Bắc Hải đã phổ nhạc bài thơ. Do bài thơ chỉ có 4 câu nên khi phổ nhạc được lặp lại hai lần. Đoạn A là solo, đoạn B hát 3 bè. Chưa biết hay hay dở nhưng chắc chắn không chỉ hai đồng tác giả này mới đồng cảm, mà còn có cả bạn và tôi!" (Trích đoạn từ bài “Ký ức màu hoa đỏ...” của tác giả Hà Đình Nguyên - Thanh Niên Online 12:57:00, 26/07/2007)

Không biết các bạn sẽ như thế nào, nhưng với tôi, chính ca khúc được tác giả hát một cách nguyên sơ như rứt ra từng lời từ khoang ngực mình đã xới gợi những cảm xúc dồn nén trong tôi.

Lời người bên sông
Nhạc: Trần Bắc Hải         Thơ: Lê Bá Dương

(Nguồn: Trang Lê Bá Dương  tranbachai OZ)

PS: Vào dịp 27/7, nhân 2h nhắc đến 2 câu thơ của anh LBD, Thu đi tìm bài thơ và đã tình cờ vào blog của anh Bắc Hải, được nghe anh hát, cảm thấy rất xúc động. Hôm đó Thu không biết từ 4 câu thơ đó lại có tới 2 sáng tác. Thu đã đăng bài hát Dòng sông tuổi 20 của NS Lê An Tuyên. Hôm nay nhân có chút việc liên quan đến các AHLS mới phát hiện ra bài hát thứ 2. Xin chia sẻ cùng bạn yêu nhạc trong Góc Âm Nhạc và xin cảm ơn anh Bắc Hải về những cảm xúc mà anh đã truyền lại. 

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Gửi đá xây Trường Sa - nguyên vẹn một tình yêu

TT - Một ngày của tháng 8 lịch sử, Tuổi Trẻ bất ngờ nhận được ca khúc Gửi đá xây Trường Sa từ tác giả Trần Bắc Hải. “Gửi” chứ không phải “góp”. “Gửi” bởi đó không chỉ là tấm lòng của riêng tác giả mà của cả tập thể “Bạn Trỗi”. XEM TIẾP

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Món quà nhỏ tặng mẹ

Tình Mẹ
Nhạc sĩ: Nhất Huy
Trình bày: Trịnh Khánh Linh

Tớ "ghen tỵ" với cậu quá. :)))

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Nhớ lại một bài hát

Sáng đang chạy bộ thì nhớ đến bài hát, bật cười. Cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà nhớ ra vì lúc đó đang nghe đĩa Giovanni Marradi. Bật cười vì nhớ lại kỷ niệm. Trước kia chưa bao giờ thích bài hát này, nhưng hôm ấy, có cảm giác như được nghe hát giao duyên. Lại buồn cười vì cách ví von của mình, chắc chẳng ai có kiểu ví von như thế. Rồi có ấn tượng với bài hát, nhất là sau khi nghe bản phối của PM rồi GM mới thấy giai điệu thật hay. Mời mọi người cùng nghe đến "phát chán thì thôi." :))

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Trời mưa nghe tiếng guitar (1)

Bạn,

Bạn đã bao giờ đắm mình trong tiếng mưa rơi tí tách hòa quyện với tiếng guitar chưa? Với tôi đó là những khoảnh khắc tuyệt vời. Tạm quên đi những vũng nước lầy lội, những bóng người lao hối hả dưới mưa trong chiếc áo mưa ướt sượt hay với những chiếc ô đang oằn mình dưới gió. Tảng lờ những tiếng sấm ì ùng, những tia chớp lóe sáng bất chợt, chỉ còn lại tiếng guitar nhả những nốt trầm đục, tôi có cảm giác như mình đang có một cuộc đối thoại với chính lòng mình. Nếu như bạn đang ở đâu đó, trước chiếc PC hay laptop và bên ngoài cửa sổ những giọt mưa đang rơi, hãy cùng tôi nghe tiếng đàn của ông, một trong những người nghệ sỹ tôi yêu mến.

 
Francis Goya (Tên khai sinh là Francis Weyer), sinh ra tại Liege. Ông là nghệ sĩ guitar người Bỉ.
Weyer đầu tiên chơi cùng Patrick Ruymen trong ban nhạc Les Caraïbes, một ban nhạc cover của Bỉ. Sau đó hai người thành lập ban nhạc Rock Liberty Six vào năm 1965 và chỉ biểu diễn độc một bài hát trước khi giải tán. Weyer sau đó gia nhập ban nhạc J.J. và ban nhạc Plus.
Vào những năm 1970s, Weyer bắt đầu dùng cái tên Francis Goya và phát hành album độc tấu Guitar và mandolin. Single "Nostalgia" 1975 của ông, một điệu nhạc do bố ông viết và được Goya viết lại cho guitar, tạo nên cú hích trên toàn thế giới, và trở thành số 1 tại Bỉ, Hà Lan, Đức, Na Uy, và Brazil. Album mới nhất của Goya chịu ảnh hưởng của phong cách Mỹ Latinh, bao gồm cả 3 album thu âm cùng với ca sĩ người Bolivia Carmina Cabrera. Goya đã phát hành 40 album.
(Nguồn: wikipedia)

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Almost A Whisper

Music by Yanni
Lyrics by Pamela McNeill
Vocal by Michelle Amato


 Michelle Amato
The sound of holding on - almost a whisper
The sigh of broken hearts - a quiet cry
The rain upon your face
Brings gravity and grace
And softly you begin to breath again

I don't have all the answers to your sad prayers
But if I could I'd give you angel's wings
To go where hope is found
With strength to reach beyond
And carries like a song upon the wind

Please don't give up
Please don't you give up
Cause I believe
Yes, I believe
I still believe... in us

The sound of holding on - almost a whisper
The sigh of broken hearts - a quiet cry
The rain upon your face
Brings gravity and grace
And softly you begin to breath again