Thời gian khắc nghiệt có thể nhấn chìm mọi thứ vào trong quên lãng, chỉ có những điều tuyệt diệu và đẹp đẽ mới có thể trường tồn qua năm tháng. Một giọng ca của muôn đời phải chịu được sức tàn phá khủng khiếp của thời gian, một giọng ca của muôn đời phải chống chọi được sự hao mòn qua năm tháng. Nó phải là thứ phù hợp với mọi thời đại, với mọi lứa tuổi. Và Andrea Bocelli là một trong những người có được điều đó.
Andrea Bocelli (22/9/1958) là một nam ca sĩ pop-opera nổi tiếng người Italia. Dù hát bẳng ngôn ngữ mà đa số đều không hiểu (tiếng Italia) nhưng những lời ca của ông đã chạm đến trái tim của một số lượng khổng lồ những người yêu âm nhạc trên toàn thế giới. Bẩm sinh đã có tật ở mắt và bị mù hoàn toàn từ năm 12 tuổi nhưng ông không gục ngã trước hoàn cảnh khó khăn. Tốt nghiệp tiến sĩ ĐH Pisa, Andrea là luật sư trong vòng 1 năm trước khi dành hoàn toàn tâm trí cho âm nhạc và gặt hái được rất nhiều thành công trong lĩnh vực này với nhiều album nổi tiếng:
- Il mare calmo della sera (1994)- Bocelli (album) (1995)
- Viaggio Italiano (1996)
- II mare calmo della sera (1996)
- Romanza (1997)
- Aria, The Opera Album (1998)
- Hymn for the World (1997)
- Viaggio Italiano (1997)
- Hymn for the World 2 (1998)
- Sogno (1999)
- Sacred Arias (1999)
- Verdi (2000)
- The Platinium Collection (2000)
- Cieli di Toscana (2001)
- Sentimento (2002)
- Viaggio Italiano (2003)
- Andrea (album)
- Amore (2006)
- The Best of Andrea Bocelli: Vivere (2007)
- Incanto (2008)
- My Christmas (2009)
Bản thân tôi là người non kém và nghèo nàn kiến thức về âm nhạc nên không thể có được những nhận xét và cảm nhận tinh ý, sắc sảo về Andrea Bocelli. Nhưng có một điều chắc chắn rằng mỗi khi nghe ông thả hồn vào những "Canto Della Terra", "Time to say good bye", "Ave Maria",... trong tôi lại thổn thức những cảm xúc khó tả. Cảm giác bồi hồi nhớ nhung một ai đó, hay đơn giản chỉ là một dòng suối dịu êm thoải mái như Bác Hồ từng viết:
"Tiếng suối trong như tiếng hát xa"
Vẫn biết so sánh như vậy là khập khiễng và không nên, nhưng ngôn từ ít ỏi và khô khan của tôi dường như trở nên vô dụng và bất lực để có thể miêu tả được hết những cảm xúc mỗi khi nghe Andrea hát. Tất nhiên, không phải bài nào của ông cũng hay hết, nhưng nhiều bài với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, sâu lắng có, tha thiết có, sôi động cũng có dường như có thể khiến thính giả nghe mãi mà không nhàm chán. Hơn nữa, khi nghe nhạc của Andrea Bocelli, vì là tiếng Italia nên chằng mấy ai hiểu cả, chỉ có thể cảm nhận nên mỗi người một cảm xúc khác nhau. Không sao hết, vốn dĩ nghe nhạc không phải để hiểu mà là để cảm nhận, những bài ca tình yêu với những ca từ quằn quại khổ sở sẽ chẳng thể đi vào lòng người nếu như nó không hay và người nghệ sĩ không thả hồn vào nó. Do vậy, khi mỗi người trong chúng ta nghe nhạc của Andrea Bocelli và cảm nhận thì cũng đừng quên rằng đâu đó trên thế giới này vẫn có những người có chung cảm xúc như mình, hoặc phong phú hơn là ngược lại chẳng hạn! Và như thế, những bài ca của Bocelli nói riêng và âm nhạc nói chung chẳng phải là thứ gắn kết chúng ta lại hay sao, chẳng phải nó làm cho chúng ta có thứ để chung một cảm nhận, một niềm vui sao? Cứ như thế, những bài ca trở thành cầu nối tâm hồn của mọi người với nhau, trẻ có thể hiểu được già và ngược lại. Và như vậy, cho đến muôn đời, chỉ cần con người còn yêu thương, còn cảm xúc để sẻ chia thì chiếc cầu kết nối tâm hồn họ vẫn sẽ còn mãi, giọng ca của Bocelli vẫn sẽ còn mãi.
Một vài năm nữa, hay nhiều năm nữa, những album của Andrea Bocelli vẫn sẽ là món ăn tinh thần quí giá và đáng trân trọng. Dù thời gian có trôi qua, nhưng tôi tin rằng những cảm nhận tuyệt vời khi được nghe Bocelli hát vẫn sẽ không đổi. Và, chắc chắn rằng nhiều người cũng có chung suy nghĩ và cảm xúc như vậy! Hãy cứ lắng nghe rồi cảm nhận!